Trong lần bị bắt lại thứ hai, Tiêu Mặc Ngọc không còn không khí đầy tức giận như lần trước. Thay vào đó, hắn toát lên một vẻ uất ức hơn bao giờ hết, bởi lần này, không chỉ bản thể mà cả tâm hồn hắn đều bị Hách Liên Triệt chiếm đoạt.
Hách Liên Triệt đốt cháy ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vàng nhạt lấp lánh xen lẫn trong không gian yên bình. Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng quét qua Tiêu Mặc Ngọc, đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa sự hiểm ác không lời. Hành động nhẫn tâm của Hách Liên Triệt khiến Tiêu Mặc Ngọc lặng thinh, chỉ còn biết im lặng chịu đựng.
Nhưng đằng sau vẻ lạnh lùng kia, có điều gì đó lạ lùng ẩn chứa. Tiêu Mặc Ngọc bắt đầu nhận ra rằng, Hách Liên Triệt không chỉ đơn giản muốn thống trị bản thể mình. Đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm, là một hiện thân vốn tồi tệ phải vật lộn với bản thể của mình - một khía cạnh mà tiêu bản thể không từng chạm đến.
Những bí mật về quá khứ, về nguyên nhân khiến Hách Liên Triệt trở thành kẻ tàn bạo như vậy, dần dần được Tiêu Mặc Ngọc khám phá. Và khi Tiêu Mặc Ngọc dần hiểu biết thêm về đối thủ, những dây buộc tinh thần giữa họ cũng trở nên phức tạp hơn, mãnh liệt hơn.
Cuộc chiến giữa hai linh hồn, giữa hai bản thể, không chỉ là cuộc đấu tranh về sức mạnh, mà còn là cuộc hội ngộ giữa hai tâm hồn đồng điệu, đằng sau vẻ lãnh đạm và tàn nhẫn là sự đau khổ và hoang mang. Hai người, hai bản thể, hai tâm hồn, liệu rằng cuối cùng họ sẽ tìm thấy bình yên, hay chỉ là sự chết chóc và oan hồn mãi mãi với nhau?