Trên con đường hoang vắng, với những cơn gió lạnh buốt thổi qua, anh chàng Thiên Vũ bước đi trong cô đơn. Ánh đèn đường le lói chiếu sáng, nhưng trong tâm hồn anh vẫn chìm đắm trong bóng tối của quá khứ đau buồn. Đêm đông lạnh lẽo, tuyết rơi nhẹ nhàng như làn gió thoáng qua.
Bỗng dưng, tiếng bước chân nhẹ nhàng cận kề, một cảm giác quen thuộc tràn về trong tâm hồn anh. Nhìn lên, Thiên Vũ không thể tin vào mắt mình khi thấy người đứng trước mặt không ai khác chính là Minh Duy - người đã rời đi không một lời từ biệt năm nào.
Minh Duy, với gương mặt ẩn chứa những nổi đau không thể nói thành lời, nhìn vào đôi mắt Thiên Vũ với sự thèm muốn và ân cần. Dường như cả hai đều cảm nhận được những xúc cảm mơ hồ từ quãng thời gian xa xăm trước đây.
Hai tâm hồn gặp lại nhau trong cõi tĩnh lặng của đêm đông, cái lạnh bên ngoài không thể sánh bằng nỗi lạnh trong lòng họ. Câu chuyện của hai người lưu luyến, người trong cuộc cảm thấy dần nhận ra rằng tình cảm của họ vẫn chưa tan đi, chỉ đợi chờ khoảnh khắc để bắt đầu lại từ đầu.