Noah đứng ngơ ngác trước cánh cổng rộng lớn của biệt thự hoa oải hương mà anh đã từng gọi là ngôi nhà của tình yêu hồi xưa. Ký ức về Henry dường như óng ánh trong mắt anh, nhưng đâu đó, mọi thứ đã thay đổi. Anh không còn là cậu bé ngây thơ mê hoa, mà giờ đây, anh trở thành một người đàn ông trưởng thành với những đốm sẹo tâm hồn không thể nào xóa nhòa.
Bước chân lên từng bậc thang, Noah nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ phía sau. Henry, người đã chờ đợi anh ở đây từ bao giờ, từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng như cả một cơn bão dồn. Anh không cần lời nói, mọi cảm xúc đều truyền đạt qua ánh mắt, qua cử chỉ.
"Mười năm…" Henry lặng lẽ phát ngôn, giọng điệu đầy bi thương. "Mười năm trống trải… và giờ cậu mới quay trở về?" Henry nhấn mạnh từng từ, âm thanh giăng đầy đau đớn.
Noah nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy buồn bã của Henry. "Tôi xin lỗi, tôi đã rời đi mà không nói lời nào."
Henry cười khẩy, cười choáng váng và đau buồn. "Lời xin lỗi của cậu giờ còn ý nghĩa gì nữa?"
Những lời chưa nói, những lời dối trá đã nói, những cảm xúc lẫn lộn giữa hận thù và tình yêu dường như cứ trào dâng trong không khí đầy hoa oải hương phơi phới. Hai người, cách nhau bởi khoảng cách thời gian và khối tình cảm không xác định, liệu họ có thể giả bộ không quan trọng, hay họ sẽ tìm thấy cách để cùng một lối đi?