Trên mái hiên trần bạt của căn nhà cổ kính, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi, tạo ra những bóng đổ dài vươn ra như những bí ẩn chưa hé lộ. Trong căn phòng sáng tái bởi ánh trăng, hai người đàn ông trẻ tuổi đối diện nhau, ánh mắt họ như đang truyền tải những âm mưu và thỏa thuận chưa từng thấy.
"Anh muốn gì từ tôi?" Nam thanh niên đầu tóc đen hỏi, giọng điệu uẩn khúc như lớp sương mờ che đi bí ẩn sau nụ cười.
"Chúng ta đều biết rằng trò chơi này đã đi quá xa, Phong." Người kia, với đôi mắt đen sâu hút, làm bừng tỉnh bất cứ ai ngây ngô hoặc dại dột đủ để chìm đắm trong ánh sáng tối của hắn.
Phong nhếch miệng cười, "Vậy tại sao chúng ta không kết thúc trò chơi này, tôi và anh, một lần cho mãi mãi?"
Một biểu cảm khác tỏ, ánh mắt người kia không giấu những xúc cảm vướng bận, muộn phiền. "Chúng ta không thể, Phong. Cuộc chơi này đã đi quá sâu, giữa tình yêu và thù hận, giữa sự thật và dối trá."
Nhưng Phong chỉ cười thêm, bước gần hơn, "Anh sai rồi, từ khi nào chúng ta có thể dừng lại được khi đã rơi vào vòng xoáy của định mệnh? Hãy thỏa thuận trước khi ngủ, anh nhé. Để con tim không phải khao khát những gì không thể sở hữu..."