Trong màn đêm u tối, ánh trăng lạnh lùng soi sáng cánh rừng sâu vắng bóng người. Tiếng gió thổi qua làm lay động những cành cây đổ dài như cánh tay ngao ngán, tạo nên âm thanh u uất và huyền bí. Nhưng từ trong bóng tối, tiếng rên rỉ của hai người đàn ông lại không hề gợi lên bất kỳ sự sợ hãi hay lo lắng nào.
Khi những đường nét trên khuôn mặt điển trai của Hàn Tư Kỳ hòi quái vì cảm giác lạ lẫm, đôi mắt sâu thẳm của Nam Dạ Tư vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn. Một trật tự mới đang bắt đầu mọc lên giữa họ, điều mà cả hai cảm nhận rõ rệt nhưng không thể lý giải. Tình cảm ẩn giấu dần được phơi bày, rối bời giữa đam mê và khát khao.
“Dạ Tư, em...” Tư Kỳ gắng gượng để từng lời, nhưng lời nói cứ ngừng trước miệng lại, như muốn che dấu đi điều gì đó không nên phơi bày.
“Em biết,” Dạ Tư cắn chặt hàm, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng một tia kiên nhẫn và hy vọng. Họ đang dần khám phá về nhau, nhưng liệu mọi chuyện sẽ đi về đâu khi bùa hộ mệnh họ cầm trên tay chính là yếu tố nguy hiểm nhất đối với cuộc tình đầy rẫy sóng gió của họ?