Trong bộ truyện "Ranh Giới Mùi Hương", Moon Dobin ngồi trên chiếc ghế văn phòng, ánh đèn nhạt nhòa chiếu sáng trang giấy trước mặt. Hơi thở của anh trở nên hấp dẫn khi bàn tay nắm chặt bút, nghiền ngón cái vào lòng bàn tay. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của quyền lợi và cám dỗ như vậy.
Sau giờ làm việc căng thẳng, chỉ cần bước chân vào căn phòng riêng tư của Seo Tae-Oh, mọi áp lực dường như tan biến. Một phần của anh mong muốn bức tường lạnh lẽo giữa họ sẽ đổ sụp, nhưng một phần khác đau buồn vì sự tình cảm không thể thật sự được thừa nhận.
Những cử động nhẹ nhàng, những ánh mắt trìu mến, những lời nói ngọt ngào dần thổi bay điều kiện ban đầu. Dobin bắt đầu tự hỏi liệu mình chỉ là một công cụ trị liệu hay có thể trở thành người quan trọng trong cuộc sống của Tae-Oh.
Dần dần, họ nhận ra rằng mùi hương của tình yêu không chỉ là pheromone, mà còn là sự hiểu biết, chia sẻ và sự sẻ chia mong manh giữa hai tâm hồn đắm chìm trong biển cả của cảm xúc. Dobin và Tae-Oh không còn chỉ là người trị liệu và bệnh nhân, mà là những người yêu nhau, với tình yêu vượt qua ranh giới của mùi hương.