Hye-Sung đứng ở phía sau cửa sổ nhìn xuống đường phố vắng vẻ trong lòng đêm tĩnh lặng. Anh đang suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Jung-Won khi một cú hú horn từ dưới sân nhà kéo anh ra khỏi trạng thái suy tư. Đó chính là tiếng còi xe của Jung-Won.
Khi cửa mở ra, anh nhìn thấy Jung-Won đang nắm chặt chai rượu trong tay, hơi rượu ngà ngà, nhưng ánh mắt rạng rỡ khi nhìn thấy Hye-Sung. Cậu cười lớn và nói: "Em đang đói quá, anh yêu ơi. Anh có nghĩ em béo không?". Hye-Sung không trả lời, chỉ mỉm cười và đưa tay kéo Jung-Won vào nhà.
Trên bàn tiếp đã sẵn một bữa tối nhẹ nhàng, những món ăn yêu thích của Hye-Sung. Jung-Won tròn mắt ngạc nhiên nhìn bữa ăn trước mặt, rồi chợt nhớ ra: "Chắc chắn em ăn kiêng rồi mà quên mất".
Nhưng Hye-Sung bắt đầu thức ăn, mời Jung-Won ngồi cùng. "Anh biết không, My Little Cutie Puppy Princess, anh không cần phải giảm cân. Anh yêu từng đường cong tròn trịa trên cơ thể em, không thiếu một gam nào cả".
Lời nói của Hye-Sung làm Jung-Won ngỡ ngàng, nhưng khuôn mặt anh tỏa sáng hơn bất kỳ lúc nào. Cả hai cười vui vẻ, không cần phải nói điều gì thêm. Họ hiểu nhau, yêu thương đối phương với tất cả những gì đang có.
Với bữa ăn nhẹ và tình yêu chân thành, Hye-Sung và Jung-Won hiểu rằng trong mọi mối quan hệ, sự chấp nhận và yêu thương đều quan trọng hơn mọi loại chuẩn mực hay kích thước.