Trước khi mắt mình mở tỉnh, Houri cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ kỳ lạ. Trên đầu anh đau nhức, nhưng cảm giác ấm áp của ánh nắng buổi sáng len lỏi qua cửa sổ đã khiến anh cảm thấy an lòng. Ánh sáng ấm dần giúp Houri nhận biết được những đường nét quen thuộc của căn phòng, và khi anh quay đầu sang bên cạnh, người đàn ông mạnh mẽ từng cứu anh thoát khỏi tử thần trước đó đang ngủ say bình yên.
Nhìn vào khuôn mặt điển trai ấy, Houri chợt nhận ra rằng đây không chỉ là lần gặp mặt đầu tiên. Cảm giác quen thuộc nhưng gì đó đã từng ẩn hiện trong trí nhớ của anh, những cảm xúc mạnh mẽ từ kiếp trước bỗng trỗi dậy trong anh.
"Anh... anh không nhớ tôi sao?" Houri lẩm bẩm trong im lặng, với những nỗi lo sâu thẳm về một tình yêu mà anh cảm thấy chưa bao giờ kết thúc.
Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt của người đàn ông kia trở nên vô hồn, như một khung hình không hề quen thuộc. "Tôi xin lỗi, tôi không nhớ. Nhưng nếu chúng ta đã từng có quan hệ, chắc chắn không phải tình yêu."
Lời nói lạnh lùng ấy như một đòn gió lạnh xuyên thấu tâm hồn Houri. Liệu tình yêu có đủ mạnh để vượt qua bước đường cùng của cái chết, hay nó chỉ là một sợi chỉ kết nối hai linh hồn tạm thời? Houri sẽ phải làm gì để giữ lấy tình yêu kiếp trước và tìm lại phần ký ức mà người đàn ông kia đã mất đi?