Trên cánh đồng mênh mông, ánh nắng chiếu rọi xuống những hàng lúa chín vàng ươm. Bầu trời xanh sâu như lồng ngực của biển vẫn im lìm, không một đám mây. Trong cơn gió nhẹ, tiếng ve kêu râm ran, như một dải nhạc êm đềm của thiên nhiên.
Trong một khu rừng rậm tối thẫm bên lối vào, hai người đàn ông cùng đứng trước nhau. Một người với đôi mắt màu lam sâu thẳm như dòng sông dài bao la. Khuôn mặt lạnh lùng và cao ngạo, anh ta tỏ ra thờ ơ, không một chút biểu cảm.
Người kia ôm một vẻ mặt sắc bén nhưng cũng ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Ánh mắt đen như đêm tối, nhưng lung linh như những vì sao trên bầu trời đêm. Anh ta nhếch môi cười khẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Thiên Huyền, cuối cùng, chúng ta cũng gặp nhau", giọng Lăng Tinh lạnh lùng vang lên giữa không gian yên bình, như một lưỡi dao bén xuyên lòng người.
Thiên Huyền nhún vai, mỉm cười nhẹ, "Lăng Tinh, chúng ta không thể trốn tránh số phận mãi mãi. Ngày này cuối cùng đã đến."
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa muôn vàn bí ẩn và khao khát. Tình yêu và sự thù hận, chất chồng nhau như vũ trụ vô tận. Đoạn kết cuối cùng, liệu sẽ là hạnh phúc hay bi kịch?