Trong một đêm mưa tầm tã, bước chân người đàn ông trẻ vội vã nắng về căn hộ nhỏ của mình. Ánh đèn phòng khách lờ mờ vẫn bật sáng, nhưng thân hình anh lại run rẩy giữa không gian hâm mộ. Khi mở cửa phòng ngủ, anh phát hiện Raon - người tình cũ, đang ngồi trên giường đọc một lá thư dài.
Raon quay đầu, ánh mắt lạnh lùng không chút dịu dàng nhìn thẳng vào ánh mắt đau khổ của anh. "Tôi biết rồi, tôi biết rằng anh đã lừa dối tôi từ đầu. Tất cả đều giả tạo, phải không?"
Anh nhấm nháp hơi thở hổn hển, cố gắng lý giải nhưng từ lời lẽ, anh nhận ra mình đã không còn lối thoát. Raon tháo mái tóc dài, nhìn chằm chằm vào anh và nói, "Tôi không thể tha thứ cho điều đó, anh biết mà."
Dòng nước mắt lan dần trên khuôn mặt mưa, anh chợt nhận ra rằng sự thật đang gieo rắc những vết thương vô hình trong lòng. Tình yêu bị vấy tổn, lòng tin bị lạc quan, cả hai đều biết điều đó. Họ đứng đối diện, giữa không gian hàm ẩm, hồn thức phơi phới những mảnh vỡ tình cảm...