Seon-woo nhấn mạnh từng bước chân trên lối đi quen thuộc dẫn về căn nhà mà anh ta bị giam cầm. Không gian ẩn sâu dường như hiện lên trước mắt với những ký ức đau buồn từ quá khứ ám ảnh. Lee Hyun, chủ nhân của ngôi nhà này, vẫn im lặng ngồi ở góc phòng, ánh nhìn lạnh lùng và u ám như một con sói chiếm hữu lởm chởm mối quan hệ hợp đồng này.
"Anh cuối cùng đã nhớ ra mọi thứ rồi đúng không?" Seon-woo lên tiếng, giọng nói mang theo cảm xúc không rõ ràng. Tâm lý phức tạp của cậu vẫn rối bời với những vết thương lòng từ quá khứ.
Tuy nhiên, điều bất ngờ là Lee Hyun không đáp lại bằng sự hung dữ như Seon-woo vẫn nghĩ. Thay vào đó, anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, rồi từ từ rút ra những ký ức đau buồn, từng chút một, nhẹ nhàng như hoa hồng đua nở trong bão táp.
Dần dần, Seon-woo nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như anh từng nghĩ. Lee Hyun cũng là một nạn nhân của quá khứ đầy tổn thương như cậu. Họ dần hiểu ra rằng, để giải cứu nhau, họ cần học cách lòng vòng qua những vết thương để tìm ra định mệnh chân thực của mình.
Trên hành trình khám phá bản thân và nhau, họ bắt đầu nhận ra rằng tình giữa họ không chỉ là ám ảnh và chiếm hữu, mà còn là sự ấm áp và si tình mà họ từng mong đợi từ lâu. Cuộc sống của họ trở nên phức tạp hơn, nhưng cũng đáng để sống, đáng để yêu.