Trong bóng tối của căn phòng tối tăm, hai hình bóng giao tranh dữ dội. Anh chàng có khuôn mặt điển trai, ánh mắt sắc bén như con dao, đang cố gắng chống lại sức mạnh ác độc của kẻ thù. Ánh đèn lờ mờ lộ ra, phản chiếu ánh sáng lên đôi mắt đầy quyết tâm của anh.
Tuy nhiên, sức mạnh của đối thủ quá mạnh mẽ, anh chàng chỉ có thể ngã lệch về phía sau, đôi tay run rẩy trên không khí. Bàn tay của hắn, vốn cứng rắn và lạnh lùng, giờ đây trở nên êm ái và ấm áp. Anh chàng không kịp ngạc nhiên khi lòng bàn tay đó đang ôm chặt lấy mình, cùng lúc đó, bài học cho hắn đã kết thúc.
"Mạc Cạn, anh không cần phải cô đơn nữa," người kia thì thầm, giọng nói ấm áp như gió xuân. "Chúng ta sẽ cùng bước qua những thử thách, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Hãy để em ở bên cạnh anh, mãi mãi."
Anh nhìn vào đôi mắt ấm áp kia, lòng bắt đầu rung động. Đôi bàn tay từ trước đến nay luôn lạnh lẽo bây giờ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Mãi mãi trong tâm hồn anh, hình ảnh đó sẽ không bao giờ phai nhạt. Chỉ cần bên cạnh kẻ ấy, Mắc Cạn biết rằng, mình không cô đơn nữa.