Trong thiên canh của ánh trăng, hình ảnh hai chàng trai cùng nhau tản bộ trên bờ biển xanh biếc trở nên ngọt ngào và bí ẩn hơn bao giờ hết. Trần Triển, một chàng trai lạnh lùng, đẹp trai nhưng mang nỗi đau không thể chia sẻ, chính là "ánh sáng" duy nhất trong cuộc đời u ám của Thái Kỳ.
Thái Kỳ, một chàng trai tinh nghịch, ham chơi, nhưng đã bị đời sống không tuổi của anh thầm lặng hòa quyện vào bản năng. Đến khi hai con người đối lập này gặp nhau, mọi thứ dường như lắm lúc rối ren, lắm lúc rõ ràng.
Trong chuyến dạo chơi cuối cùng trước khi Trần Triển rời xa Thái Kỳ mãi mãi, cả hai khép mình trong sự im lặng, nhưng không phải là sự im lặng của sự biệt li. Thái Kỳ nhìn chầm chậm vào đôi mắt sáng lấp lánh của Trần Triển, trong đó, anh nhận ra một sự run rẩy, một dáng vẻ yếu đuối mà lúc nào cũng được che giấu đi sau lớp vỏ lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu rằng không phải anh đang bị hấp dẫn bởi sự mặn nồng của bãi biển, mà mà bởi vẻ đẹp tinh khiết đằm thắm của con người đối diện. Hai trái tim hướng về nhau dần dần, như hai hòn đá quý soi bóng dưới ánh trăng đầy mê hoặc. Đó chính là khởi đầu của một tình yêu bất ngờ, bao trái ngang, bão táp và cũng đong đầy ngọt ngào bi ai.