Mặt trăng lẻ loi khẽ chiếu sáng qua cửa sổ, tạo bóng tối dày đặc bên trong căn phòng hoàng cung. Phòng thờ một cách ảm đạm, với những bức tượng và tranh ở mọi góc cạnh. Nam thanh niên Tạ Hạo đứng đối diện với Đại Lão của mình - một vị quan lãnh đạo tàn ác và vô tình. Trái tim anh đang rỉ máu sau hàng trăm lời la mắng và đòi hỏi vô lý từ người đàn ông đáng sợ này.
"Người hầu cung như chúng ta không dám yêu, không dám sống sao?" Tạ Hạo không cam lòng, lời nói tràn đầy tức giận nhưng đôi mắt vẫn giữ vững ánh nhìn đầy kiên định.
Nhưng thay vì đáp trả, Đại Lão chỉ cười khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua người trẻ tuổi trước mặt. "Sự yếu đuối không thể tồn tại trong thế giới của quyền lực và âm mưu. Sẽ không bao giờ có chỗ cho tình yêu trong lòng đất nước này. Hỡi đứa con thất đức, hãy nhớ lấy lời quân tử của cha truyền."
Nhưng giữa những lời đạo đức nghiêm ngặt, cảm xúc lẻ loi nổi dậy trong lòng Tạ Hạo. Liệu anh sẽ tiếp tục tuân theo lệnh lẽ của Đại Lão hay sẽ đứng lên, dũng cảm chống lại sự bạo ngược kiệt xuất này để bảo vệ lý tưởng và tình yêu mà anh nghĩ rằng đáng được bảo vệ?