Trên bức tường cũ kỹ của Giam Thủ, dải máu màu đỏ tươi vẫn còn đọng dính. Bước chân nhỏ bé của Lạc Hạo Huy đều run rẩy khi anh nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt. Còn đớn đau từ vết thương trước ngực khiến anh biết mình không thể chần chừ thêm nữa.
Bên kia phòng giam, Tư Thần Gia đang giương súng vào hai tên đạo tặc cuống quýt, ánh mắt lạnh lùng chứa đựng một sự kiệt sức không hề đáng có. Trong mắt y, sự bất ngờ pha lẫn nỗi buồn, khi người y từng tin tưởng nhất cuối cùng cũng đâm sau lưng mình.
"Mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, Tư Thần Gia," Lạc Hạo Huy bước vào, giọng nói bất khuất.
Tư Thần Gia quay sang nhìn, ánh mắt y lạnh lùng. "Anh không nên chạm đến nơi này."
Nhưng Lạc Hạo Huy không nghe lời, anh bén mảng dao nhọn vào phía trước. "Tôi phải tự giải thoát cho mình..."
Và khi câu chuyện tình này đến hồi kết, những thái độ ẩn chứa sẽ được phơi bày, những sự thật đau lòng sẽ phai tan, và tình yêu sâu kín sẽ nảy lên từ cõi lòng tăm tối nhất.