Đêm vắng, cơn mưa như đổ lụt khiến những ngọn đèn đường phát sáng như những bức tranh mờ ảo. Trong căn phòng tối om, hai hình bóng nam tính đang cuộn tròn vào nhau, người ta không thể rõ được ai là người chiều đầu tiên hay ai là người đẩy mạnh hơn.
"Anh đã đến như thế vì em, mà có lẽ rằng, anh sẽ ra đi nhạt nhòa vì em", giọng nói ấm áp của Hải vang lên nhưng những từ ngữ lại chứa đựng sự chua chát không lời. Thiên lạnh người đàn mình của anh ôm chặt người yêu, không phản kháng, chỉ để cho dòng nước lã chảy từ hai hàng mắt chảy dồn về.
"Tại sao anh lại nói như vậy?" Kì anh chầm chậm mở miệng, giọng nói chưa từng nghĩ đầu ra những ngữ khí hữu nghị, xa lạ, "Hãy để anh ở lại bên em mãi mãi, Hải ơi."
Nhưng Hải nhấc người lên, ánh mắt vẫn khép chặt, "Không phải anh mong đợi một tình yêu bí mật. Anh muốn chính yêu thương mình được phá vỡ để hạnh phúc kéo dài. Anh yêu em, chỉ là chúng ta, không địa vị hơn ai."
Kì hỏi khẩn, "Anh sẽ đi đâu?"
"Còn nơi nào tận cùng thiên đường," Hải đáp.
Một nụ hôn cuối, ánh sáng mờ nhạt, và nước mắt nơi mi người, dòng nước bên thềm đầy những cảm xúc.